Tuy nhiên, trong thực tế, có những khía cạnh mà người ta không dễ dàng
gì dự đoán được để có thể bảo toàn giá trị thực của nó, qua lạm phát và giá bán
của tài sản ấy, khi chưa đến hạn,….Tất cả các yếu tố ấy kết hợp và quyện chặt
lại với nhau, tạo cho người sở hữu tài sản cần có sự chọn lựa, và sự lựa chọn
quan trọng nhất đó là tính kỳ hạn (maturity) của tài sản, nghĩa là sao cho tài
sản có thể hoán chuyển ra ngân quỹ một cách dễ dàng khi cần.
Ước mong trên đây của người sở hữu tài sản chứng tỏ trong thực tế rằng,
việc tạm thời dư thừa ngân quỹ bao giờ cũng mang tính tạm thời và số ngân quỹ
đó, dù dã chuyển sang dạng tài sản tài chính, vẫn tồn tại khả năng chuyển sang
ngân quỹ vào bất kỳ khi nào. Tuy nhiên, khi mà kế hoạch sử dụng số ngân quỹ tạm
thời thừa đó trong tương lai lại không thể nào xác định được, hoặc rất khó xác
định, thì thời gian thu hồi ngân quỹ thuộc các tài sản tài chính thuộc danh mục
đầu tư đó lại càng khó xác định, và chi phí cho việc chuyển tài sản tài chính
này sang ngân quỹ cũng không phải là nhỏ. Nếu chúng ta cực đoan cho rằng, trong
một nền kinh tếchỉ tồn tại các dạng tài sản tài chính có tính thanh khoản cao
mới được giữ lại, nhưng thực ra đó không nhất thiết phải là tài sản tài chính,
ví dụ trong thời kỳ siêu lạm phát (hyper inflation) ở Đức, thuốc lá mang lại
tính lưu hoạt cao, cao hơn ngay cả so với tiền mặt.
Tóm lại, bỏ qua những trường hợp cá biệt, ta có thể nói rằng, với cương
vị của một cá nhân thì việc mong muốn trong việc sử dụng thặng dư tài chính,
chính là hướng vào các tích sản tài chính ngắn hạn, chứ không phải là dài hạn.
Ngược lại, đối với từng cá nhân, các doanh nghiệp với mục đích cuối cùng
của mình là làm sao có thể khai thác được một cách tốt nhất các yếu tố tài
chính, nhằm thu được mức lợi nhuận ngày càng cao và để đạt được mục đích đó,
nếu không tính đến các yếu tố có thể dẫn đến những rủi ro trong một môi trường
cạnh tranh ngày càng khốc liệt thì rõ ràng, các doanh nghiệp phải mở rộng đến mức
cao nhất các “giá trị dài hạn” nghĩa là phải bỏ vốn đầu tư vào nhà máy và thiết
bị. Việc làm này được thúc đẩy bởi hai lý do: Trước hết, doanh nghiệp phải thay
thế các thiết bị đã bị hư hỏng hay lạc hậu, tức đầu tư thay thế và hai là,
doanh nghiệp cần phải mở ra quy mô hoạt động, tức đầu tư thuần. Tổng đầu tư,
bao gồm đầu tư thuần và dầu tư thay thế, lại cần có trước khi doanh nghiệp có
thu nhập từ việc sử dụng nhà máy và thiết bị. Như vậy, thực tế đã xuất hiện sự
mâu thuẫn giữa một bên là tính ngắn hạn của vốn tạm thời thừa và một bên là
tính dài hạn của vốn thiếu hụt.
Từ khóa tìm kiếm nhiều: giáo trình quản trị tài
chính, thị
trường tài chính